Làm thế nào để vượt qua nỗi sợ lớn nhất của chính mình. “Bạn sẽ chẳng thể biết được bạn phải ngã bao nhiêu lần trong suốt hành trình của mình đi tới đích. Có một điều chắc chắn là sau mỗi lần đứng dậy thì bạn lại có thêm một bài học để không vấp ngã thêm lần nữa.
Chìa khoá của thành công thì tôi không biết nhưng chìa khóa của thất bại là cố gắng làm hài lòng tất cả mọi người.” ( Sưu tầm)
Ai cũng có một nỗi sợ riêng.
Có người sợ thất bại. Có người sợ thất tình. Nhưng chẳng có cách nào để vượt qua nỗi sợ đó bằng cách là đối diện với nó nhiều đến mức trơ lỳ và thấy đó là chuyện bình thường. Nhưng có một nỗi sợ rất buồn cười đó là ” Sợ bị so sánh với người khác, sợ trở nên kém cỏi hơn người khác”.
Trong câu chuyện của những người bạn mình quen, luôn xuất hiện những từ ” Con nhà hàng xóm nó thế này”… rồi những lời không hay về bạn. Chỉ đơn giản là đến những bức tranh đẹp nhất của các thiên tài hội họa như Picasso cũng mất rất nhiều thời gian để người đời công nhận. Thậm chí khi họ chết đi rồi mới được công nhận tác phẩm họ đã để lại cho đời. Thế thì đừng mong mình trở thành phiên bản hoàn hảo của tất cả mọi người. Vì mỗi người họ đặt ra một phiên bản hoàn hảo riêng, trong khi bạn chỉ cần trở thành phiên bản tốt hơn của mình mỗi ngày là được rồi. Mỗi ngày mạnh mẽ và hạnh phúc hơn ngày hôm qua là đủ.
Hôm trước đọc được cuốn sách ” Nghệ thuật của việc đếch quan tâm”. Nghe cái tên thì buồn cười nhưng đọc lại thấy việc không quan tâm tới những dò xét soi mói hay chỉ trích của người khác tới bản thân mình lại là một nghệ thuật.
” Chó vẫn sủa và dòng người vẫn cứ đi”.
Nếu bạn cứ quay lại cự nạnh cãi nhau với từng con chó sủa ngoài đường thì bạn sẽ tốn thêm thời gian để đi đến đích. Vậy cách tốt nhất là ” đừng quan tâm” và tập trung đi tới đích nhanh nhất thôi.
Trước đây mình đã từng tranh cãi mỗi lần bị người khác nói sai về mình nhưng bây giờ thì tập cho mình thói quen là ” Sự im lặng giết chết bầy cừu”. Sự tĩnh lặng và bình thản cười và hiểu rõ lý do đằng sau hành động đó của họ thì sẽ thấy chẳng cần phải tranh cãi nữa. Bạn có thể đưa lên cho cấp trên giải quyết, có thể cho họ nghỉ việc, hoặc có thể không làm việc với họ nữa. Cứ đưa tay mình đập vào tảng đá thì có phải là tự làm đau mình không?
Nhân quả luôn xuất hiện vào lúc họ không ngờ tới. Vậy nếu họ gieo nhân thì quả họ nhận, mình phải thấy thương họ chứ không được ghét bỏ họ.
Trong câu chuyện với rất nhiều học sinh, nhân viên kể cả những doanh nhân thành công mình thân, đều bị bố mẹ đem ra so sánh với người ngày người kia, và sẽ chẳng bao giờ thỏa mãn được mọi mong muốn của bố mẹ. Phải thành công, phải hạnh phúc, phải có gia đình, phải mạnh khoẻ, phải giàu …. Nhưng thực ra đến cuối thì con cái chỉ cần mạnh khoẻ và hạnh phúc là đủ, những cái còn lại có hay không không quan trọng.
Chưa kể đến mạng xã hội bây giờ chỉ càng khiến con người ta trở nên cô đơn. Thất vọng nhiều hơn về bản thân vì thấy quá nhiều hình ảnh thành công và hạnh phúc của những người cùng trang lứa. Người giàu có, người con cái đề huề, người sinh ra đã ở vạch đích. Còn bạn thì sao? Thực ra, tất cả những hình ảnh bạn thấy trên mạng xã hội chỉ là ảo. Mặt tối đằng sau những cuộc đời đó chẳng ai biết đến. Người giàu có cũng cô đơn. Người con cái đề huề thất vọng vì bỏ lỡ con đường sự nghiệp. Người sinh ra ở vạch đích nhưng không biết mình sống để làm gì rồi thì đi đâu?
Bạn – duy nhất bạn có thể tìm cách thoát khỏi những lo sợ
Thói quen của người thành công là biết cách tập hợp dũng khí. Tinh thần lạc quan, vui vẻ để sẵn sàng vượt qua mọi khó khăn, kể cả thất bại. Người ta có thể cười chê bạn nhưng rốt cuộc chẳng ai nuôi bạn ngày nào. Liệu những người đó có đáng để bạn phải bận tâm mất mấy giây trong cuộc đời?
Tập trung vào những gì đáng giá, gia đình, bạn bè, bản thân. Chắt chiu những bài học và giây phút hạnh phúc sẽ giúp bạn có động lực tốt hơn mỗi ngày.
When life gives you a lemon, make a lemonade.
Be strong and happy.
P/S: Cảm ơn vì một bạn học viên đẹp giai dễ thương đã làm tặng mình một cái video. Để trong lúc đang hơi hoang mang thì lại thấy có động lực để đi tiếp. Còn nhiều người làm cho cuộc sống của mình đáng yêu hơn mỗi ngày. Có những người mà chỉ cần nghĩ đến họ, đã thấy hạnh phúc. Họ chẳng đòi hỏi mình điều gì, chỉ cần thấy mình hạnh phúc vui vẻ là đủ. Cảm ơn vì những người bạn đáng yêu. Đó chính là cách để vượt qua nỗi sợ lớn nhất của chính mình.
