Về cuốn sách” Hôm nay mình chỉ vui thôi có được không” của Trang XTD. Đó là cuốn sách mà Trang XTD không chỉ là người kể chuyện. Cô còn rủ rỉ về chuyện mình yêu, mình sống. Cô quan sát, chiêm nghiệm và suy tư về thế giới không ngừng chuyển động xung quanh mình
Sống hồn nhiên và thật như những đứa trẻ.
Không cần sống ảo.
Đọc xong thấy yêu đời hơn. Cuốn sách này quá cần cho những lúc deadline rơi lộp độp. Một liều dopping cho tinh thần không hề nhẹ từ một người anh mà mình coi là cục pin năng lượng tích cực di động chọn sách cho mình.
1. ” Cởi đồ thì dễ chứ mấy ai cởi bỏ được tâm can trước mặt người khác”.
Thử hỏi có bao nhiêu người trong cuộc sống này mà bạn dám trút bỏ tâm can những tâm sự thầm kín nhất với họ mà họ không phán xét và chỉ kiên nhẫn lắng nghe?
Có chắc rằng những người thân trong gia đình, những người bạn gọi là bạn thân đã là người để bạn tìm đến sẻ chia khi bạn lạc lối nhất?
2. ” Đã bao lâu rồi bạn không sống thật?”
Khi lớn người ta thường được dạy ” Khéo ăn khéo nói sẽ có được cả thiên hạ”, nịnh một tí cho công việc suôn sẻ, sống ảo một tí rồi thành ra nghiện luôn app chỉnh ảnh. Thế rồi mấy ai được có cơ hội sống thật, nói thật : Hôm nay tôi không ổn, tôi cần được lắng nghe với rất nhiều yêu thương? Khi cởi bỏ hết bao nhiêu lớp mặt nạ của người nổi tiếng, của những doanh nhân thành đạt, của những người mẹ anh hùng, còn lại những nỗi niềm gì đau đáu riêng?
3. Khi có được tự do cũng là lúc trách nhiệm lớn nhất


Hồi bé chỉ ước lớn lên đi làm thật nhanh vì mình sẽ được tự do mua thứ mình thích, đi những nơi mình thích, đổi lại là trách nhiệm của một người mẹ và người con với gia đình lớn và bé, với công ty mình đang xây dựng, với nhân viên của mình thuê. Đi làm thuê thì đến tháng nhận lương, còn ra làm chủ tự do thì đến tháng trả lương cho nhân viên.
Mọi sự tự do đều trả bằng trách nhiệm. Tự do càng cao trách nhiệm càng cao.
4. Sống thế nào để hạnh phúc? Bạn có đang hạnh phúc không?
Người ta có thể dễ dàng hỏi nhau:” Dạo này ổn không? Bao nhiêu nhà rồi? Mấy vợ rồi? Mấy xe rồi? Con bao nhiêu tuổi rồi?”
Mấy ai hỏi:” Dạo này có hạnh phúc không?”
Hoá ra hạnh phúc là cái gì quá xa xỉ và mơ mộng ư? Mà có ai định nghĩa và đo lường được hạnh phúc. Thực ra, mình ít thấy người ta hạnh phúc hơn khi có nhiều hơn về vật chất. Cuộc sống chỉ dễ dàng hơn chứ chưa chắc hạnh phúc hơn. Bởi nhiều vật chất đồng nghĩa với nhiều giờ làm việc. Và ít thời gian cho bản thân và gia đình, nhiều căng thẳng hơn.
Phải chăng hạnh phúc chỉ đơn giản là tâm thấy bình an và cuộc sống thấy đủ?
Sống thế nào để hạnh phúc? Ngồi suy nghĩ thật lâu mới thấy lúc hạnh phúc nhất là một buổi sáng chủ nhật ngồi cà phê đọc sách, đầu không phải nghĩ về deadline.

Hạnh phúc là khi được xách balo lên và đi, bỏ lại đằng sau những bộn bề lo toan để về với thanh xuân, về với bình yên trong tâm.
Hạnh phúc là được ngồi mấy tiếng chơi một bản piano. Được ngồi chơi với con mà không có sếp nào gọi giục deadline.
Cái deadline chỉ dẫn đến việc làm đến dead chứ không đem đến nhiều hạnh phúc hơn.

Nói thế không có nghĩa là từ bỏ deadline công việc, mà là đặt liveline cho bản thân. Ai cũng cần khoảng thời gian để họ được sống, sống thật, sống hạnh phúc, sống bình yên. Đừng để cuộc đời chỉ bao vây bởi những deadline đến dead.
>>> xem thêm Là phụ nữ tại sao không làm đại gia của chính mình? tại đây